Năng suất làm việc – Phattrienkinhte.com https://phattrienkinhte.com Nơi chia sẻ kiến thức và thông tin chuyên sâu về phát triển kinh tế tại Việt Nam và trên thế giới. Sat, 02 Aug 2025 07:56:29 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.2 https://cloud.linh.pro/news/2025/08/phattrienkinhte.svg Năng suất làm việc – Phattrienkinhte.com https://phattrienkinhte.com 32 32 Vì sao ngủ chung với con phổ biến ở châu Á? https://phattrienkinhte.com/vi-sao-ngu-chung-voi-con-pho-bien-o-chau-a/ Sat, 02 Aug 2025 07:56:23 +0000 https://phattrienkinhte.com/vi-sao-ngu-chung-voi-con-pho-bien-o-chau-a/

Thói quen ngủ chung giường với con ở châu Á đang là một chủ đề nóng được bàn luận rộng rãi trong cộng đồng phụ huynh. Tại nhiều quốc gia phương Tây, đặc biệt là Mỹ, việc ngủ chung giường với con được coi là điều không an toàn và không được khuyến khích. Tuy nhiên, ở châu Á, đặc biệt là Hàn Quốc, Nhật Bản, Ấn Độ và Việt Nam, đây lại là một thói quen phổ biến và được chấp nhận rộng rãi.

Anh Tan Peng Yong bên ba cô con gái nhỏ trong căn hộ cao tầng tại Singapore. Dù từng chịu áp lực phải “ngủ riêng”, họ quyết định lắng nghe bản năng làm cha mẹ.
Anh Tan Peng Yong bên ba cô con gái nhỏ trong căn hộ cao tầng tại Singapore. Dù từng chịu áp lực phải “ngủ riêng”, họ quyết định lắng nghe bản năng làm cha mẹ.

Ở Hàn Quốc, nhiều gia đình vẫn duy trì thói quen ngủ chung giường với con cho đến khi trẻ lớn lên. Chị Inae Kim, một phụ huynh ở Seoul, cho biết cô và chồng cùng hai con gái 5 và 7 tuổi ngủ trên hai chiếc giường cỡ lớn kê sát nhau. Dù biết rằng ngủ ngon hơn khi không có trẻ con nằm bên, nhưng chị Kim vẫn chiều ý chồng vì anh tin rằng ngủ chung giường là cách gắn kết tình cảm cha mẹ với con cái.

Khác với phương Tây, nơi trẻ được khuyến khích ngủ riêng từ sớm, nhiều quốc gia châu Á xem ngủ chung là cách cha mẹ thể hiện tình yêu và giữ gìn sự gắn bó gia đình.
Khác với phương Tây, nơi trẻ được khuyến khích ngủ riêng từ sớm, nhiều quốc gia châu Á xem ngủ chung là cách cha mẹ thể hiện tình yêu và giữ gìn sự gắn bó gia đình.

Tương tự, ở Hong Kong, Trung Quốc, chị Vicky Tsang cũng cùng con trai 8 tuổi ngủ trên một chiếc giường đôi duy nhất. Chị cho biết việc ngủ cùng con không chỉ là tiện lợi mà còn là khoảnh khắc yên bình hiếm hoi sau một ngày dài. Tại Ấn Độ, chuyên gia tư vấn giấc ngủ Himani Dalmia cho biết nhiều phụ huynh thành thị hiện đại vẫn tìm đến cô để hỏi về việc ngủ chung với con.

Dù tiếp xúc với văn hóa phương Tây, nhiều gia đình Ấn Độ vẫn giữ thói quen ngủ chung như một phần truyền thống nuôi dạy con.
Dù tiếp xúc với văn hóa phương Tây, nhiều gia đình Ấn Độ vẫn giữ thói quen ngủ chung như một phần truyền thống nuôi dạy con.

Một khảo sát năm 2010 cho thấy hơn 60% gia đình tại Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và hơn 70% tại Ấn Độ, Đông Nam Á có thói quen ngủ chung giường với con. Trong khi đó, tỷ lệ này ở các nước như Mỹ, Canada, Australia chỉ dao động từ 5-15%. Điều này cho thấy sự khác biệt lớn về quan niệm và thói quen ngủ của phụ huynh ở các nền văn hóa khác nhau.

Gia đình chị chị Vicky Tsang sinh hoạt trong căn hộ chỉ rộng hơn 30 m2 tại Hong Kong.
Gia đình chị chị Vicky Tsang sinh hoạt trong căn hộ chỉ rộng hơn 30 m2 tại Hong Kong.

Tuy nhiên, việc ngủ chung giường với con cũng có những thách thức. Một số cha mẹ thừa nhận giấc ngủ bị gián đoạn thường xuyên, ảnh hưởng đến năng suất công việc vào hôm sau. Không ít người cũng cảm thấy khó giữ được sự riêng tư trong đời sống vợ chồng khi luôn có sự hiện diện của con trẻ ngay trên giường.

Nhiều trường hợp chia sẻ rằng quá trình ‘chia giường’ với con không đơn giản. Nhất là khi trẻ đã quen cảm giác an toàn, ấm áp bên cha mẹ, việc chuyển sang ngủ riêng dễ dẫn đến phản ứng tiêu cực như khóc, lo lắng hoặc mất ngủ. Áp lực xã hội cũng có thể đến từ hai chiều. Nếu ở phương Tây, ngủ chung bị xem là ‘kém khoa học’ thì tại nhiều xã hội Đông Á, việc tách giường sớm đôi khi lại bị đánh giá là lạnh lùng hoặc thiếu tình cảm.

Trở về với câu chuyện của gia đình chị Kim ở Seoul, một số bạn của chị có con ngủ chung giường với bố mẹ đến tận 12 tuổi, ngay cả khi điều đó ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ và đời sống tình dục của cha mẹ. Điều này cho thấy rằng, mỗi gia đình có cách tiếp cận riêng về vấn đề này, và không có một giải pháp nào phù hợp cho tất cả.

Tìm hiểu thêm về vấn đề này và thảo luận với các chuyên gia để có cái nhìn sâu sắc hơn về thói quen ngủ chung giường với con ở châu Á.

]]>
Thích ứng với AI: Cần ‘tam giác’ lãnh đạo, thí nghiệm và học hỏi https://phattrienkinhte.com/thich-ung-voi-ai-can-tam-giac-lanh-dao-thi-nghiem-va-hoc-hoi/ Fri, 25 Jul 2025 03:52:49 +0000 https://phattrienkinhte.com/thich-ung-voi-ai-can-tam-giac-lanh-dao-thi-nghiem-va-hoc-hoi/

Trong thời đại hiện nay, trí tuệ nhân tạo (AI) đang ngày càng đóng vai trò quan trọng trong việc thay đổi cách cá nhân làm việc. Tuy nhiên, hiệu suất tổ chức vẫn chưa có những chuyển biến đáng kể. Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là gì? Có phải vì thiếu tầm nhìn, thiếu không gian thử nghiệm, và thiếu một cộng đồng nội bộ dám học hỏi?

Ảnh từ Onesusefulthing.org
Ảnh từ Onesusefulthing.org

Xuất phát từ trực giác ban đầu rằng AI rõ ràng đang giúp tăng năng suất cá nhân, điều này đã được củng cố bởi các khảo sát tại Mỹ và Đan Mạch. Các khảo sát cho thấy người lao động cảm thấy mình làm việc hiệu quả hơn, tiết kiệm được hàng chục phút mỗi ngày, và năng suất lao động tăng gấp 3 lần. Tại Việt Nam, trong những buổi huấn luyện cho các ngân hàng, viễn thông và tập đoàn, chỉ cần vài buổi, nhân viên đã có thể rút ngắn đáng kể thời gian phân tích báo cáo, viết email, thậm chí viết code hay dựng bài thuyết trình PowerPoint bằng cách sử dụng prompt đơn giản.

Thế nhưng, tại sao sự hiệu quả này lại không lan tỏa sang cấp độ tổ chức? Có thể do các “cơ bắp tổ chức” như văn hóa, quy trình, và mô hình khuyến khích đã teo đi sau bao năm lệ thuộc vào tư vấn và giải pháp đóng gói. Các doanh nghiệp thường quen với việc “mua giải pháp”, chứ không quen tự làm thí nghiệm với tương lai.

mollick đã từng nói rằng ba lực: Lãnh đạo, Phòng thí nghiệm, và Cộng đồng là ba bánh răng của vòng học tập tổ chức. Đây chính là “tam giác thích ứng AI”. Để triển khai AI thành công, cần có sự hỗ trợ từ lãnh đạo, phòng thí nghiệm và cộng đồng. Trong đó, lãnh đạo cần đưa ra định hướng rõ ràng và tạo điều kiện cho sự thử nghiệm và đổi mới.

Một ví dụ điển hình là tại một trường đại học lớn, ban giám hiệu đã đưa ra định hướng rõ ràng: không cấm, không sợ, khuyến khích thử nghiệm. Phòng công nghệ thông tin và Trung tâm Đổi mới sáng tạo đã trở thành Phòng thí nghiệm giúp thử nghiệm tác nhân AI nội bộ để xử lý email sinh viên và tự động hóa phản hồi.

Tuy nhiên, điều khiến nhiều người trăn trở nhất là sự im lặng của người lao động khi sử dụng AI. Người lao động đang dùng AI, nhưng ngầm. Họ là những “robot bí mật”. Trong một doanh nghiệp nhà nước, một nhóm kỹ sư viễn thông âm thầm dùng ChatGPT để tạo báo cáo bảo trì máy móc, tăng độ chính xác và tiết kiệm công sức. Nhưng họ không dám nói, vì sợ bị hiểu nhầm là lười biếng hoặc vi phạm quy định về bảo mật.

Để khuyến khích người lao động sử dụng AI một cách công khai và an toàn, các lãnh đạo doanh nghiệp nên tạo ra một “vùng cho phép” (sandbox) để thử nghiệm AI. Điều này giúp đảm bảo rằng việc sử dụng AI là hợp pháp, được ghi nhận, và được thưởng. Phần thưởng không nhất thiết là tiền mà có thể là được nghỉ thêm, được thăng chức, được tham gia nhóm thí điểm.

Cuối cùng, AI không chỉ là công cụ, mà là phép thử sự trung thực, sự cam kết của lãnh đạo và hiệu quả của tổ chức. Để thích ứng với AI, cần có một tầm nhìn xa, một không gian thử nghiệm và một cộng đồng nội bộ dám học hỏi. Chỉ khi có sự kết hợp giữa tầm nhìn, không gian thử nghiệm và cộng đồng nội bộ, các tổ chức mới có thể tận dụng được tối đa lợi ích của AI và đạt được hiệu suất cao hơn.

]]>