Hy sinh – Phattrienkinhte.com https://phattrienkinhte.com Nơi chia sẻ kiến thức và thông tin chuyên sâu về phát triển kinh tế tại Việt Nam và trên thế giới. Mon, 15 Sep 2025 01:56:09 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.2 https://cloud.linh.pro/news/2025/08/phattrienkinhte.svg Hy sinh – Phattrienkinhte.com https://phattrienkinhte.com 32 32 Thế hệ trẻ tri ân và tiếp tục viết nên câu chuyện hòa bình tại Côn Đảo https://phattrienkinhte.com/the-he-tre-tri-an-va-tiep-tuc-viet-nen-cau-chuyen-hoa-binh-tai-con-dao/ Mon, 15 Sep 2025 01:56:07 +0000 https://phattrienkinhte.com/the-he-tre-tri-an-va-tiep-tuc-viet-nen-cau-chuyen-hoa-binh-tai-con-dao/

Côn Đảo – một địa danh lịch sử đặc biệt, không cần bất kỳ lời giới thiệu nào để trở nên linh thiêng. Từng bước chân đặt xuống, từng làn gió biển thoảng qua cũng đủ làm cho lòng ta trùng xuống, tim ta nhói lên một niềm kính phục và biết ơn vô hạn. Nơi đây, từng tấc đất, từng nắm cát, từng con sóng cũng mang trong mình một câu chuyện bi hùng về lòng yêu nước, sự hy sinh và niềm tin son sắt vào ngày mai hòa bình.

Ngày 26/7, tôi có cơ hội đặt chân lên đặc khu thiêng liêng này để tham dự Lễ tri ân các anh hùng, liệt sĩ tại Côn Đảo. Cùng hàng trăm đại biểu, người dân, cựu chiến binh và những người con xa xứ trở về, chúng tôi đã dâng nén hương thành kính tại Nghĩa trang Hàng Keo, Nghĩa trang Hàng Dương, những nơi được xem là “bàn thờ Tổ quốc” giữa biển khơi. Không thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đứng lặng lẽ nghiêng mình trước những ngôi mộ – phần lớn là chưa biết tên – những người con ưu tú của đất mẹ đã ngã xuống trong bóng tối của ngục tù, trong nỗi đau không tên, để góp phần cho ánh sáng tự do được thắp lên cho hôm nay.

Những nén nhang, ngọn nến bập bùng trong gió như là hơi thở của quá khứ vọng về, nhắc nhở chúng ta rằng, để có được những ngày bình yên này, máu xương đã từng đổ xuống biết bao nhiêu. Khi ánh chiều buông xuống, tôi cảm nhận như đất trời lặng im để lắng nghe lời tri ân, để chứng kiến sự tiếp nối thiêng liêng giữa các thế hệ. Những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống không chỉ là của nỗi đau, mà còn là của lòng biết ơn và niềm tự hào vô hạn. Bởi vì trong nơi tưởng như là chốn tận cùng ấy, lại chính là điểm khởi đầu của những điều cao cả nhất – tình yêu đất nước, lòng hy sinh vô điều kiện, và khát vọng độc lập, tự do.

Đêm xuống, tôi tham dự chương trình nghệ thuật “Côn Đảo – Bản hùng ca bất tử” – một khúc tráng ca không chỉ kể về quá khứ mà còn lay động trái tim từng người bằng sức mạnh của nghệ thuật, của âm nhạc, của những ký ức chưa bao giờ nguôi ngoai trong tâm thức dân tộc. Dưới vòm trời đầy sao, tiếng nhạc vang lên như tiếng vọng của những linh hồn anh hùng đang trở về.

Tôi đặc biệt xúc động với ca khúc “Viết tiếp câu chuyện hòa bình”, một bài hát không quá ồn ào, nhưng từng câu từng chữ lại đào sâu vào ký ức, gọi dậy bao hình ảnh hào hùng: “Cha ông ta ngày xưa ngã xuống, để cho đời ta ngày sau đổi lấy hòa bình. Giữa khói binh ai cũng nguyện lòng hy sinh… Để cho đất nước yên vui từ đó. Để cho đỏ thắm màu cờ tự do. Để những tiếng cười vang khắp nơi từ ngày chiến thắng”.

Tôi đã nghe nhiều bản hùng ca về chiến tranh, về sự hy sinh và hòa bình. Nhưng lần này, giữa không gian thiêng liêng Côn Đảo, nơi hàng vạn chiến sĩ cách mạng từng bị giam cầm, tra tấn và hy sinh, những câu hát ấy bỗng mang một chiều sâu đặc biệt. Đó không còn là ca từ – mà là lời nhắn gửi từ quá khứ, là nhịp đập của lịch sử vọng về hiện tại.

Côn Đảo không chỉ là một địa danh. Côn Đảo là ký ức, là biểu tượng, là chứng nhân. Côn Đảo là nơi lưu giữ những nỗi đau tận cùng nhưng cũng là nơi phát ra ánh sáng rực rỡ nhất của tinh thần bất khuất, nơi “tử vì sinh, mất vì còn, chịu đựng để chiến thắng”.

Tôi xúc động khi nghĩ về những người tù không án – những người dám đứng lên vì lý tưởng cao cả dù biết rằng con đường phía trước là bóng tối nhà tù, là roi vọt, là đòn tra tấn, và có thể là cái chết không tên, không tuổi. Tôi nghĩ về những nữ chiến sĩ kiên cường nơi “chuồng cọp” Côn Đảo, nơi họ vẫn giữ trọn khí tiết, vẫn hát giữa đau thương, vẫn tin vào ngày mai.

Và tôi cũng nghĩ đến những người trẻ hôm nay – thế hệ sinh ra trong hòa bình, lớn lên trong nhịp sống sôi động và tự do. Liệu chúng ta đã hiểu hết giá trị của hòa bình, của độc lập? Liệu chúng ta có đang viết tiếp câu chuyện của cha ông bằng hành động thiết thực, bằng ý chí vươn lên, bằng khát vọng xây dựng đất nước hùng cường?

Đi giữa đêm Côn Đảo, tôi thấy những ngọn nến nhỏ được đặt trước mỗi phần mộ. Ánh nến lung linh soi rọi khuôn mặt trầm ngâm của những người đến viếng. Mỗi ngọn nến như là một lời hứa âm thầm – rằng chúng tôi sẽ không quên, sẽ sống xứng đáng, sẽ tiếp tục hành trình mà các anh, các chị đã khởi đầu bằng máu và nước mắt.

Nơi đây, thời gian dường như ngưng đọng. Sự ồn ào của thế giới hiện đại bị để lại phía sau cánh cổng nghĩa trang. Ở đây, chỉ có tiếng gió biển thổi qua rừng dương, tiếng lá cây xào xạc như lời thì thầm của những linh hồn bất tử. Ở đây, tôi cảm thấy sự gần gũi với lịch sử hơn bao giờ hết – không phải qua sách vở, mà qua chính từng bước chân, từng nhịp tim, từng giọt nước mắt lặng lẽ.

Tôi xúc động đặc biệt khi được trò chuyện với một nữ cựu tù chính trị năm xưa, nay đã ngoài 80 tuổi nhưng vẫn giữ nét cương nghị của một thời không khuất phục. Cô kể lại những ngày tháng bị biệt giam trong phòng tối, chỉ có tiếng rít của roi điện và tiếng gió biển rít qua song sắt làm bạn. Cô kể, bằng giọng đều đều, không một lời oán trách, rằng những người con gái tuổi đôi mươi năm ấy đã cắn răng chịu đựng mọi cực hình chỉ để giữ lại một điều: lòng tin. “Chúng tôi không sợ chết, chỉ sợ Tổ quốc không độc lập” cô nói, mắt nhìn xa xăm về phía Nghĩa trang Hàng Dương.

Tôi lặng đi. Trong đôi mắt già nua ấy không chỉ là nỗi đau, mà là ánh sáng của tự do. Sự kiên cường của những người phụ nữ như cô không chỉ là biểu tượng, mà là minh chứng sống cho sức mạnh tinh thần Việt Nam. Tôi nghĩ, nếu ai đó hỏi đâu là sức mạnh mềm lớn nhất của dân tộc ta, thì chính là những con người như cô – những người đã biến đau thương thành khí phách, và biến tù ngục thành biểu tượng bất khuất.

Nghe cô nói, tôi nghĩ rằng thế hệ hôm nay có một trách nhiệm thiêng liêng: ghi nhớ và tri ân. Tri ân không chỉ là những bông hoa, nén hương vào mỗi dịp 27/7, mà còn là sự nỗ lực không ngừng trong hiện tại – xây dựng một đất nước giàu mạnh, một xã hội công bằng, một tương lai đáng sống cho mọi người dân.

Tôi tin rằng, chính từ những nơi như Côn Đảo – nơi thử thách con người đến tận cùng – đã sinh ra những giá trị vĩnh cửu. Ở đây, tôi không chỉ thấy cái chết, mà thấy sự sống vĩnh hằng của lòng yêu nước. Tôi không chỉ thấy ngục tù, mà thấy niềm tin mãnh liệt vào một ngày mai.

]]>
Cô giáo Bangladesh lao vào lửa cứu học sinh, tử vong https://phattrienkinhte.com/co-giao-bangladesh-lao-vao-lua-cuu-hoc-sinh-tu-vong/ Tue, 26 Aug 2025 19:30:07 +0000 https://phattrienkinhte.com/co-giao-bangladesh-lao-vao-lua-cuu-hoc-sinh-tu-vong/

Cô giáo Maherin Chowdhury, 46 tuổi, người Bangladesh, đã hy sinh thân mình để cứu các học sinh trong vụ hỏa hoạn kinh hoàng tại trường học ở khu Uttara, Dhaka vào ngày 21/7. Vụ việc đau thương này xảy ra khi một chiếc chiến đấu cơ F-7 BGI của không quân Bangladesh bất ngờ đâm vào trường học, gây ra ngọn lửa lớn.

Hiện trường vụ chiến đấu cơ lao vào trường học ở Dhaka, Bangladesh ngày 21/7. Ảnh:
Hiện trường vụ chiến đấu cơ lao vào trường học ở Dhaka, Bangladesh ngày 21/7. Ảnh:

Trước tình huống cấp bách, cô Maherin, giáo viên tiếng Anh, đã thể hiện lòng dũng cảm và sự tận tâm dành cho học sinh. Bất chấp nguy hiểm đang đe dọa tính mạng của chính mình, cô vẫn kiên quyết chạy vào các lớp học để đưa học sinh ra ngoài. Quần áo của cô cũng đã bắt đầu cháy, nhưng cô không màng đến sự an toàn cá nhân mà chỉ nghĩ đến việc giải cứu những đứa trẻ.

Những hành động dũng cảm của cô Maherin đã được kể lại bởi Munaf Mojib Chowdhury, anh trai của cô. Ông cho biết, vào thời điểm đó, chồng của cô Maherin đã gọi điện, cầu xin vợ hãy nghĩ tới các con và rời khỏi hiện trường, nhưng cô Maherin từ chối. Cô nói rằng những đứa trẻ đang bị bỏ lại phía sau, đang gặp nguy hiểm và cần được giúp đỡ.

Cô Maherin đã cứu được khoảng 20 học sinh và trực tiếp kéo các em ra ngoài, bất chấp những thương tích mà bản thân đang phải đối mặt. Tuy nhiên, vào cùng ngày, cô đã qua đời do bị bỏng nặng gần như toàn bộ cơ thể. Sự ra đi của cô để lại đằng sau đó là gia đình với chồng và hai con trai ở độ tuổi vị thành niên.

Lễ chôn cất của cô Maherin đã được tổ chức tại quê nhà ở huyện Nilphamari, miền bắc Bangladesh vào ngày 22/7, với sự tham gia của nhiều người dân và bạn bè.

Quân đội Bangladesh đã tiến hành điều tra nguyên nhân vụ việc. Theo thông báo, chiếc chiến đấu cơ đã cất cánh từ một căn cứ không quân gần đó để thực hiện nhiệm vụ huấn luyện như thường lệ. Khi phát hiện ra máy bay gặp sự cố kỹ thuật, phi công đã cố gắng điều khiển để đưa máy bay ra khỏi khu vực đông dân cư. Tuy nhiên, chiếc tiêm kích vẫn lao xuống trường học và gây ra tai nạn thảm khốc này, khiến 29 người thiệt mạng, trong đó có cả phi công.

]]>