Khi đất nước Việt Nam bước vào thời kỳ đổi mới vào năm 1986, đời sống mỹ thuật của thành phố Huế đã trải qua những bước chuyển biến đáng kể. Các tác phẩm nghệ thuật ra đời không chỉ tập trung vào những chủ đề cổ động truyền thống như ‘công – nông – binh’ hay những tác phẩm thể hiện vẻ đẹp của thiếu nữ, thiên nhiên, mà còn mở rộng sang những giá trị văn hóa, bản sắc dân tộc và các vấn đề thời sự. Phong cách thể hiện, chất liệu và kỹ thuật cũng trở nên đa dạng và phong phú hơn.

Thế hệ tiên phong của mỹ thuật Huế thời kỳ đổi mới gồm những tên tuổi lớn như họa sĩ Bửu Chỉ, Vĩnh Phối, Trương Bé, Công Huyền Tôn Nữ Tuyết Mai, và điêu khắc gia Mai Văn Quýnh. Những nghệ sĩ này đã mang mỹ thuật Việt Nam, cụ thể là mỹ thuật Cố đô Huế, ra thế giới bằng cách thể hiện sự tự học thành tài hoặc được đào tạo bài bản ở nước ngoài. Việc tiên phong đổi mới và mở rộng phạm vi thể hiện đã giúp mỹ thuật Huế có được vị thế mới trong bản đồ nghệ thuật Việt Nam.
Thế hệ thứ hai của họa sĩ Huế thời kỳ đổi mới, bao gồm Hà Văn Chước, Phan Thanh Bình, Đặng Mậu Tựu, Đặng Mậu Triết, Nguyễn Thiện Đức…, đã tạo ra những thay đổi trong cách nhìn và cách biểu hiện nghệ thuật. Họ tìm kiếm những kỹ thuật và chất liệu mới để làm mới nghệ thuật, đồng thời giữ được hồn cốt nghệ thuật và mang đậm tính triết lý, đời sống nhân sinh. Những nghệ sĩ này đã góp phần làm giàu thêm ngôn ngữ nghệ thuật của mỹ thuật Huế, cũng như mở ra những hướng phát triển mới cho nghệ thuật Việt Nam.
Tuy nhiên, thị trường mỹ thuật tại Huế vẫn còn trầm lắng so với các đô thị lớn khác như Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh. Các yếu tố như tính cách Huế, thời tiết, tài chính của người dân và chính sách của thành phố đã ảnh hưởng đến tâm lý sưu tập và kinh doanh các loại hình nghệ thuật chất lượng cao. Điều này đã đặt ra thách thức cho sự phát triển của thị trường mỹ thuật tại Huế, cũng như việc hỗ trợ các nghệ sĩ để họ có thể sống được bằng nghề.
Để thúc đẩy thị trường mỹ thuật Huế, cần tập trung vào việc phát triển hạ tầng và không gian nghệ thuật, nâng cao tính thương mại và tiếp cận thị trường, khuyến khích nghệ sĩ phát triển sản phẩm mỹ thuật ứng dụng và tổ chức các sự kiện nghệ thuật thường niên. Một số nghệ sĩ và nhà quản lý văn hóa đã đề xuất việc thành lập các không gian trưng bày và giao lưu nghệ thuật, tổ chức các triển lãm và hội thảo quốc tế để quảng bá mỹ thuật Huế ra thế giới.
Với những bất cập và hạn chế hiện có, mỹ thuật Huế cần những cú hích mạnh mẽ để giúp nghệ sĩ sống được bằng nghề và đưa mỹ thuật Huế ra thế giới. Thông qua việc phát triển hạ tầng, xây dựng chính sách hỗ trợ và tạo điều kiện cho các nghệ sĩ, hy vọng rằng mỹ thuật Huế sẽ có được sự phát triển xứng tầm và góp phần vào sự phát triển của nền văn hóa nghệ thuật Việt Nam.